Trong chiếc điện thoại anh tặng em, có 27.956 bức ảnh.
Hôm nay, em đã ngồi suốt năm tiếng để xóa sạch tất cả.
Em không đếm nổi bao nhiêu trong số đó là ảnh của hai đứa mình. Chỉ biết rằng, mỗi lần nhìn thấy, nước mắt em lại rơi.
Bốn năm qua, mọi khoảnh khắc em bấm máy chụp lại, dù là hạnh phúc hay đau buồn, người đầu tiên em nghĩ đến để cùng chia sẻ – là anh.
Hôm nay, em tình cờ đọc được một bài viết về từ Lebenslangerschicksalsschatz trong tiếng Đức, dịch ra là “kho báu số phận của đời người”.
Người ta nói, kho báu ấy không phải thứ hình thành theo thời gian, mà là khoảnh khắc bùng nổ ngay từ đầu. Nó ùa đến, tràn ngập cơ thể, khiến tim đập dồn dập, khiến mình biết chắc chắn: đây là người mình tìm kiếm. Nếu phải đắn đo, có nghĩa là chưa bao giờ thật sự cảm nhận được điều ấy.
Em đã từng nghĩ, anh là Lebenslangerschicksalsschatz của em. Bởi tim em loạn nhịp khi anh nắm lấy tay em, bởi em luôn bất giác mỉm cười khi nghĩ về anh. Nhưng những khoảnh khắc rực rỡ ấy đâu có kéo dài lâu. Thứ khiến em muốn đi cùng anh lâu dài là những điều bình dị, đơn giản hơn thế: là những tin nhắn chào em mỗi buổi sáng, là lời nhắc nhở em phải luôn giữ gìn sức khỏe, là cách anh kiên nhẫn lắng nghe mọi lời than vãn kêu ca không đầu không cuối. Từng chút nhỏ bé ấy, em đã gom góp lại thành cả một thế giới đầy thương yêu.
Nhưng yêu xa… luôn là một cực hình.
Em luôn tự hỏi, giá như anh ở gần, mọi chuyện sẽ dễ dàng biết bao. Để rồi càng ngày nước mắt em càng rơi nhiều hơn.
Anh không còn muốn chịu đựng những lúc em vụng về, xấu tính. Anh không còn muốn lắng nghe những lời than phiền khó chịu. Anh cũng không còn muốn vượt quãng đường xa xôi để về bên em nữa.
“Anh mệt rồi.”
Có lẽ đó là lý do anh chọn im lặng với em. Và em hiểu, im lặng quá lâu chính là một lời chia tay.
Em đã nghe người ta nói câu ấy nhiều lần, nhưng chỉ đến khi chính mình trải qua, em mới thấy xót xa đến thế nào.
Em nhớ đêm đầu tiên em từng bảo muốn dừng lại – ở Vịnh Cam Ranh. Khi gọi cho anh cả đêm mà không liên lạc được, em đã nhắn một câu chia tay.
Em vẫn giữ nguyên tắc của mình: em nói rõ từ đầu, em không chấp nhận được việc bị bỏ lại trong im lặng.
Giờ thì… em cũng mệt rồi.
Dù tận sâu trong lòng, em vẫn luôn mong anh quay về, em vẫn yêu anh, vẫn nhớ, vẫn thương.
Nhưng có lẽ đã đến lúc em học cách chọn chính mình.
Nếu một ngày nào đó, trên hành trình đời mình, anh tìm được Lebenslangerschicksalsschatz, em mong anh đừng im lặng với cô ấy.
Vì hơn ai hết, em hiểu cảm giác ấy … đau đến nhường nào.